Những điều mới mẻ đã bắt đầu…
*
* *
Taxi dừng trước một con phố. Một khu chung cư mới. Vào thang máy lên tầng, rẽ phải. Như địa chỉ dì
Lam đã đưa cho thì đúng là tầng ba, phòng 304.
An bấm chuông trong lúc
Khanh nhìn quanh. Nhà nhìn từ bề ngoài cũng chẳng có gì là đồng bóng như dì
Lam đã miêu tả. Có vẻ hơi tâng bốc quá lời.
- Tìm ai?
Trước mặt hai đứa là một chàng trai. Mái tóc rối
tung, mặt mũi khá ngái ngủ. Đeo một đôi kính gọng to trông như một con
mọt loại nặng. Khanh trố mắt ngạc nhiên. Đây có phải là ý câu
“Cháu không gặp không tưởng tượng được ra đâu!” của dì
Lam không?
- Anh làm ơn cho mình hỏi chú
Nam có nhà chứ?
- Nhầm nhà! – chàng trai nói gọn ghẽ ngay trước khi sập cửa cái sầm.
- Nhưng theo địa chỉ dì
Lam cho thì rõ ràng là nó ở đây. –
An nhìn sang
Khanh.
Khanh liều mạng bấm chuông lần nữa.
- Có phải đây là địa chỉ trong giấy? –
Khanh giật tờ giấy trên tay
An đẩy về phía chàng trai khi anh vừa mở cửa, khuôn mặt cau có.
- Đúng. Nhưng ở đây là Phường 2. Toà nhà em đang tìm là Phường 7. – Chàng trai trả lời sau khi liếc nhìn tờ giấy.
- Vậy… -
An hỏi.
Chàng trai đóng sập cửa lại trước khi nó kịp nói hết
câu hỏi đường. Tức nổ đom đóm mắt. Nhưng không có lý gì để trách được
một người lạ.
- Giờ sao? –
Khanh xoay qua
An.
- Gõ cửa và mượn phone của hắn đi. Điện thoại của tụi mình đã mất ở sân bay rồi.
- Cái gì??? -
Khanh la lên.
- Đừng hỏi gì, làm đi. Mình cần gọi cho dì
Lam ngay. –
An cắt ngang.
- Mượn gì cái kiểu thế kia ấy chứ?
- Mày biết làm kiểu "mắt đớp đớp miệng chớp chớp" không?
- Biết –
Khanh ngán ngẩm.
- Còn chờ gì nữa.
Khanh gõ cửa. -
“Đành thôi!” – nó tự nhủ.
Một phút.
-
Gì nữa? – Chàng trai bực dọc.
- Điện thoại của bọn em bị mất ở sân bay. Liệu có thể cho bọn em mượn điện thoại gọi nhờ được không?… -
Khanh thỏ thẻ, cố gắng mắt long lanh nhất có thể.
Chàng trai mở to mắt nhìn
Khanh chăm chú. Trời ạ, hiệu quả tức thì vậy sao. Đột nhiên cánh cửa sập lại.
An và
Khanh nhìn nhau ngán ngẩm. Vài tiếng lạch cạnh bên trong. Rồi cánh cửa lại mở ra. Thì ra chàng trai mở chốt cửa.
- Điện thoại bên trái.
- Cảm ơn anh! –
An nhanh miệng đớp lời.
Khanh vồ ngay điện thoại bấm số dì
Lam. Dì Lam nói vì chú
Nam đang bận họp nên mười phút nữa cháu của chú
Nam sẽ đi taxi lại đón tụi nó. Trong lúc
Khanh gọi điện
An
cứ nhìn vào chàng trai chăm chú như thể nó… chưa bao giờ thấy ai ngái
ngủ! Hẳn nhiên là chàng trai từ khuôn mặt cáu kỉnh đã thay đổi thành
cực kỳ cáu kỉnh khi bị làm phiền vô cớ. Khanh và
An không quên cảm ơn rối rít trước khi cánh cửa đóng sầm cửa lại lần thứ tư.
- Và bây giờ, cái điều quái gì đã khiến mày làm mất điện thoại cả của tao lẫn mày?
- Không mất đâu.
An toe toét, chìa ra điện thoại của nó, và cả điện thoại của
Khanh nhờ nó cầm.
- ???
- Mày ngốc lắm,
mày không nhận ra điều gì đúng không. Nhưng bây giờ thì tao chưa nói
với mày được, cứ từ từ mấy hôm nữa mày sẽ hiểu! Đừng hỏi vì sao!
Và
An bắt nó ôm cái bí mật khư khư ấy bước vào cái thang máy tròn vo của căn chung cư.
An khoác vai
Khanh, nhe răng:
- Cứ từ tốn mà sống, tao đang thấy thú vị chết thôi!
*
* *
Đón hai đứa là cháu chú
Nam, một cô bé khá xinh xắn. Mái tóc buộc hai bên, khuôn mặt tròn và đôi mắt sáng.
Tuy thế, nét mặt hơi buồn.
Ngân – tên cô bé, thông báo là chú
Nam nhờ đưa
Khanh và
An về nhà cất đồ, tắm rửa. Và một tiếng sau đó cả bọn sẽ có mặt ở
Seoul Garden để ăn tối cùng chú.
Chiếc taxi chạy chừng năm phút thì đến nhà của chú
Nam.
Căn nhà bên ngoài không có gì đặc biệt, dàn hoa giấy trồng khéo léo
chen ra bức tường đá cao. Nhưng khi mở cửa chính ra thì toàn bộ căn nhà
như một … quyển sách cổ tích đập thẳng vào tụi nó.
Toàn bộ đồ đạc trong nhà hầu như màu hồng hết,
những chiếc đồng hồ to nhỏ treo khắp nơi. Nhiều gương được đặt cao thấp
so le. Bộ salon trùng màu chủ đạo, đặt giữa phòng khách cùng với chiếc
bàn thấp có vẻ không liên quan, lại làm toát lên sự đối nghịch rất hấp
dẫn.
- Trời ạ, đừng nói lại nhầm nhà nhé? –
An thốt lên khi đảo mắt nhìn quanh. -
Cứ như nhà của công chúa hạt đậu!
- Không phải mày luôn mong có một căn nhà sơn hồng thế này sao? –
Khanh cười to.
- Nhưng không phải mọi thứ đều màu hồng như thế này! –
An đính chính.
- Chó!…. –
Khanh vừa hét vừa nhảy lên bộ sofa.
- Anh chị đừng lo, tụi nó thấy lạ nên làm quen chứ không cắn đâu. –
Ngân im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
Khanh vẫn ngồi im trên salon nhìn đàn chó. Dù thật thì bốn con đều tỏ vẻ dễ thương, nhưng
Khanh vẫn phải dè chừng trước đã.
Ngân kéo bọn chó vào một phòng, nói với ra:
- Anh chị chuẩn bị nhanh nhé rồi chút mình đi luôn.
*
* *
Tắm rửa và gọi điện thoại cho dì
Lam xong thì vừa đến giờ hẹn. Ba đứa lên taxi đi thẳng đến
Seoul Garden.
Trời Sài Gòn màu đỏ ráng chiều, bố từng nói chỉ ở Sài Gòn mới có được
hoàng hôn như thế này. Không rực rỡ như buổi chiều của "Gone with the
wind," màu đỏ này lại là một thứ hoàng hôn hấp dẫn khác. Từng áng mây
lãng đãng trôi nhẹ nhàng trên bầu trời, từng hàng cây xào xạc trong
những cơn gió khép lại một ngày nắng.
Chú
Nam ngồi trong một phòng riêng.
- Xin lỗi, chú thật là bất cẩn khi để các cháu một mình ở Sài Gòn với cái địa chỉ nhà không rõ ràng đấy. – Chú
Nam mỉm cười lúc mọi người ngồi xuống.
- Có chuyện giật gân như thế mới hấp dẫn chứ ạ. –
An tự nhiên như đã quen trước.
- Nó thì rất là vui. Nó lại còn giả vờ với cháu là mất điện thoại nữa chứ –
Khanh nhăn như khỉ.
- Thì cũng nhờ thế mà cháu biết được thêm khả năng "lừa tình" của bạn cháu đấy chú ạ!
Mọi người cười to. Chú
Nam không khó tính và kỳ lạ như những gì
Khanh suy nghĩ.
- Chú thật giống như dì
Lam nói với cháu. –
Khanh mỉm cười ma mãnh.
-
Lam nói gì về chú cho cháu? Khen hay chê đấy?
- Dì chỉ tả thật thôi. Còn là khen hay chê thì phải hỏi lại dì ấy chứ chú!? –
Khanh nháy mắt tinh nghịch -
Mà thôi, tối về cháu sẽ kể tiếp. Bây giờ thì nhập tiệc trước khi thằng
An té xỉu chú ạ. Cháu nhìn cái mặt nó giống màu con ếch rồi!
Mọi người lại cười vang.
*
* *
Sài Gòn lúc này đã lên đèn. Ánh sáng từ những toà
nhà cao tầng tại trung tâm thành phố sáng rực như vẫn còn sớm chiều.
Đêm của ngày là đây. Mọi căn nhà Saigon Tower đều sáng. Duy
chỉ một căn ở tầng hai như một đốm đen nổi bật giữa trò chơi đầy ánh
sáng ấy. Chàng trai có dáng người cao ráo, bóng tối trong căn phòng
cũng chỉ che khuất phần nào đó gương mặt lạnh lùng. Sau một lúc chăm
chú nghe lời căn dặn qua điện thoại, anh đáp bằng giọng sắc lạnh như vẻ
bề ngoài: "
Ok chị, em sẽ làm đúng lời chị dặn.” – rồi anh bật dậy. Khoác chiếc áo đen bước ra khỏi nhà.
*
* *
Sài Gòn đêm vẫn đầy mê hoặc trong mắt
Khanh và
An. Dù đây không phải chuyến đi đầu, nhưng việc nhìn
Nhà Thờ Đức Bà
cổ kính bị bao vây bởi vẻ hối hả hiện đại xung quanh vẫn là một cái gì
đó đầy thú vị. Khanh vẫn thích thú với việc vươn vai hít căng lồng ngực
mùi hoa dạ lan khắp khu vườn của tiệm café. Chẳng là sau khi ăn uống
vui vẻ, chú Nam đã hứng chí lái xe đưa cả bọn đi vòng quanh Sài Gòn và cuối cùng là ghé thăm người bạn thân thiết của chú - chủ quán café
Ally –
Mr Hoàng. Dù chưa gọi thức uống, nhưng khu vườn đầy mùi dạ lan bên trong toà biệt thự kiểu Pháp giữa Sài Gòn đông đúc cũng đủ làm
Khanh ngất
ngây. Những bức tranh được treo một cách hững hờ đầy nghệ thuật trên
những khung nhỏ bằng gỗ đen, chiếu bởi thứ ánh sáng đỏ của những ngọn
đèn sát trần. Một khung kính to bên trên, những dòng nước nhỏ được bắn
qua lại trên khung kính ấy. Khanh càng ngắm càng thích.
- Nếu những ngày tới cháu không phải đi làm thì cháu cam đoan một tuần sau cháu sẽ có member card ở tiệm của chú đấy! –
Khanh hứng khởi nói với bạn chú
Nam.
- Dì
Lam có nói với chú. Cháu định làm gì? – Chú
Nam hỏi.
- Bất cứ gì ạ!
- Này, hay là ông cho tụi nhỏ làm thêm ở đây luôn nhé? Bóng tụi này sáng quá còn gì, lại ngoan. Xem như là tôi nhờ ông đấy. – Chú
Nam xoay sang bạn mình.
- Không vấn đề, các cháu thấy sao?- chú
Hoàng nhún vai.
Buổi café diễn ra đầy rôm rả. Chẳng ai trong năm
người có vẻ là phát hiện ra chàng thanh niên lạ mặt ngồi ở chiếc bàn
trong góc bàn gần họ. Trên tay nắm chặt bức ảnh của Khanh. Anh cười. Nụ cười lạnh lùng đầy suy tính…
*
* *
Buổi tối trước khi đi ngủ.
An chạy bay vào phòng
Khanh.
- Tao đã có cách tìm ra vé liveshow. Chẳng những thế chúng ta sẽ đứng trong cánh gà cùng
Demo!!! –
An tuyên bố chắc nịch.
- Hả? Như thế nào??? –
Khanh thốt lên ngạc nhiên.
- Hồi sau sẽ rõ. Giờ tao đi ngủ!
Dứt lời
An chạy khỏi phòng như cái cách nó vào.
Khanh mặt ngơ ra vì thằng bạn khó hiểu, nó ngả lưng xuống đệm.
Khanh chọn căn phòng gác mái, nơi nó thể thấy những ánh sáng màn đêm đã tắt tự khi nào ngoài cửa sổ.