Sunday, 01-12-2024, 6:30:56 PMWelcome GuestRegistration | Login
Lovely Club news
Trang chủ
Mục thông tin
Tin tức 24h
Cinemax
Xem clip/phim online
Xì ta
Musik
Fashion
Công nghệ 2tek
Handmades
Cười lên đi thôi
Thông tin
Vườn văn thơ
Trắc nghiệm
Game
Đăng nhập
Chat
Bảng bầu chọn
Bạn thích mục nào nhất?
Total of answers: 59
Main » 2008 » October » 17 » Mũi tên cầu vồng - Tập 4: Cuộc vui mới chỉ bắt đầu
Mũi tên cầu vồng - Tập 4: Cuộc vui mới chỉ bắt đầu
5:44:14 PM

Giờ thì Khanh ngồi đối diện Andre. Thật sự Khanh cũng chưa hiểu lắm về việc hứng chí nhấn phím từ chối cuộc gọi và nhắn lại cho An cái SMS ngắn cũn của nó khi nãy: "Tao đang có việc, đừng lo!” – để giờ ngồi ăn ở đây là vì cái gì. Nhưng điều chắc chắn là những câu nói của Andre cứ xoay vòng trong đầu Khanh. Khác với dì Lam, cách Andre giải quyết vấn đề khá đơn giản và khúc chiết. Dù chưa đến mức khiến nó thay đổi hoàn toàn tư tưởng, nhưng cũng một phần nào đó giúp Khanh có cái nhìn bớt khắt khe hơn. Nhưng hiện tại, câu trả lời vẫn là không. Khanh thấy việc thích xem đá bóng và muốn trở thành cầu thủ vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Khung cảnh tuyệt hảo cho bữa ăn tối. Những ô cửa to nhỏ, sáng lên trong ánh đèn vàng ấm cúng. Không gian yên tĩnh đầy cổ điển với bếp lò sưởi đặt gần lối đi lát gạch tím. Andre tỏ ra thích thú với việc trời mưa làm nhà hàng Biển thưa khách.

- Lâu lắm anh mới có thể ăn mà chẳng ai để ý. – Andre nói.

Khanh không thể phủ nhận Andre có một sức hút tự nhiên khiến những người đối diện cứ phải giữ ánh mắt của mình vào anh. Khanh không là ngoại lệ. Chàng trai này thoáng làm Khanh có cảm giác Lọ Lem và Hoàng Tử. Cái mà chỉ có những giấc mơ về Demo mới có thể đem lại trước đây.

- Em đừng nhìn mãi thế – Andre n ói – Ăn nhanh nhé, anh chỉ còn 30 phút nữa thôi.

- Vâng. Chút nữa anh có việc gì à?

- 8 giờ anh phải có mặt tại để trang điểm cho Uyên Lan trong một show diễn.

Siêu mẫu Uyên Lan - Khanh có biết. Andre im lặng. Như chợt nhớ một vấn đề gì đó.

- Em có muốn đi theo không? – Andre tiếp tục – Cũng là một dịp để em được nhìn thấy nhiều điều mới.

Đến phiên Khanh giữ im lặng. Từ khi Andre xuất hiện, những suy nghĩ của Khanh cứ bị lung lay từng chút một. Khanh chun mũi. Thay vì nói điều gì đó, Andre nhìn bâng quơ loanh quanh. Khanh nhẹ nhàng hít sâu vào một hơi dài. Rõ ràng là mọi thứ gây cho Khanh tò mò.

- Em đồng ý, em cũng muốn xem – Khanh mỉm cười.

*

 

* *

Một cô gái như Khanh đi cạnh Andre hẳn là một chuyện lớn đáng chú ý. Khanh bất giác nhận ra, xung quanh hậu trường, mọi người đều ngoái nhìn nó. Andre giữ nguyên gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào của mình, mặc dù anh đi đến đâu mọi người cũng cúi chào. Nhiều người mẫu xinh xắn bước rất nhanh trong cánh gà hoặc đang trang điểm cũng hướng ánh mắt về phía Khanh. Nó thấy rằng, không phải cứ sải chân ra sàn diễn sau cùng thì mới được chú ý, riêng việc đi với một người được mệnh danh “Mắt quỷ” như Andre đã có vẻ rất thu hút rồi. Andre đề nghị nó đi loanh quanh trong lúc anh làm việc. Anh tin nghề người mẫu sẽ tự dẫn dắt Khanh đến một quyết định cho chính bản thân nó.

- Bạn là người mới của Andre?

Khanh xoay qua phía giọng nói. Một cô gái trạc tuổi cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương đang nhìn chăm chú một cách tò mò vào nó.

- Không. Chỉ là bạn. – Khanh đáp.

- Thế thì đó càng là một điều ngạc nhiên. – cô gái gật gù – Bạn tên là gì?

- Khanh. Thiếu Khanh.

- Quyên đứng đó làm gì, đi thay đồ ngay đi! Em còn năm phút. Số 3 bên trái.

Một người trông có vẻ là phụ trách quần áo la lên khi thấy Quyên, trước khi Khanh cảm giác khó chịu với cách nhìn chăm chăm của cô gái lạ lẫm với nó.

- Tôi là Đỗ Hoàng Quyên. Nhớ đấy! – Quyên xoay lại nói trong lúc chạy cuống cuồng vào phòng thay đồ.

Khanh không hề biết, sau này Quyên sẽ trở thành một người gây ra nhiều biến cố trong cuộc sống của nó…

Mọi thứ bên ngoài gọn ghẽ và có chủ đích bao nhiêu, thì phía sau cánh gà lại càng hối hả và bộn bừa khác hẳn. Có những người mẫu vài giây trước vừa vội vã thay quần áo ngay khi vừa giật nó khỏi tay người phụ việc của mình, thì vài giây sau gương mặt đã lạnh lùng sải chân ra sàn. Những lời chỉ đạo ngắn gọn. Những gương mặt gấp gáp. Những bộ quần áo đẹp đẽ vắt hờ hững trên giá…

 
Andre đứng khuất trong phòng trang điểm. Đôi tay anh như múa lên với những dụng cụ làm mặt, toàn bộ những người xung quanh bị cuốn theo bàn tay của Mắt quỷ. Một thoáng, khi Khanh đang sững sờ trước những động tác uyển chuyển ấy, Andre quay ra nhìn nó. Đôi mắt liner đen ánh lên đầy ẩn ý. Anh quay lại phía siêu mẫu Uyên Lan, đưa tay ra phía trước vuốt qua gương mặt của cô, rồi hai tay vỗ vào nhau. Khoảnh khắc, Khanh thấy như có một chút bụi kim tuyến sáng rơi ra từ tay anh. Uyên Lan đứng bật dậy, khuôn mặt vừa lạnh lẽo vừa đầy sức sống, mái tóc bắt chéo tuyệt hảo cùng những chiếc ghim cài sáng màu tôn lên vẻ quý phái, ngay lập tức hai người bên cạnh đưa cô vào phòng thay đồ. Một phút sau, Uyên Lan bước ra sân khấu trong bộ váy trắng được cắt xẻ khéo léo trên những đường viền xanh thẫm ở eo. Những bước đi cắt chuyên nghiệp. Ánh sáng của máy ảnh bật lên không ngừng, chói lóa. Thứ ánh sáng như thu hút hàng trăm nghìn con thiêu thân lao vào…

Trong bóng tối, Khanh đứng sững lại trước tất cả những thứ như phép thuật vừa xảy ra. Andre đặt tay lên vai cô, bình thản:

- Hãy nhìn kỹ sức hút của một siêu mẫu, đó có thể sẽ là tương lai của em. Còn bây giờ cứ thưởng thức show diễn. Cuộc vui mới chỉ bắt đầu…

 

*

 

* *

- Hôm nay cảm ơn anh. – Khanh nói trong lúc đóng cửa xe.

- Không gì cả.Andre nháy mắt. – Chỉ cần nhớ gọi cho anh khi muốn hỏi bất cứ gì. Ngủ ngon.

Khanh mỉm cười gật đầu. Đứng trong thang máy, những thứ của buổi tối hôm nay cứ lẩn quẩn trong Khanh. Bất giác nó lắc mạnh đầu, lẩm bẩm:” Nghĩ ngợi làm gì cho mệt…”

An ngồi ì ở sofa mãi mê xem tivi khi Khanh mở cửa vào.

- Mày đi đâu giờ mới về vậy?An hỏi.

- Muốn nghe à?Khanh trêu bạn.

- Hỏi – quá - thừa. Mày thèm chết hả? An gõ chiếc điều khiển vào đầu bạn thốt lên.

Chú Nam hôm nay ở lại công ty không về nhà. Ngân và mấy con chó đã đi ngủ. Chỉ có AnKhanh ở phòng khách mải mê với câu chuyện về “mắt quỷ” và chuyến đi buổi tối hôm nay của Khanh.

- Mày thích Andre à?An chốt lại.

- Không!!! Mày chập vài cái mạch trong đầu à? Chuyện chẳng liên quan Khanh giật cái điều khiển gõ lại vào đầu An.

- Ui da. Biết được đấy, những thứ không liên quan mới đáng ngờ – An nhăn mặt – Thế thì bây giờ mày đã thích làm người mẫu rồi đấy hả?

Khanh im lặng. Đầu óc nó bây giờ trống không. Mọi thứ hơi nhanh quá với nó. Cũng có lẽ là Khanh đang chờ một lý do lớn hơn để có thể đưa ra quyết định chính xác. Nó nhớ dì Lam quá, nhấc máy gọi dì thì máy dì bận. Con người cứ bận rộn suốt thôi, sao mà dì giống bố nó thế không biết. Máy bố chẳng bao giờ liên lạc được. Chẳng biết bố còn nhớ có đứa con này không nữa. Bất giác Khanh chợt nhỏ một giọt nước mắt trong bóng tối vì cô đơn thoáng chốc. Ngòai cửa sổ, những vì sao cũng đã bắt đầu thức giấc…

*

* *

Ngày thứ tư ở Sài Gòn lại là một ngày mưa, không to nhưng rả rích. Dù thế, hôm nay tiệm café của chú Hoàng vẫn đông khách lạ lùng. May là An đến phụ, chứ nếu không, cái đầu mất hồn của nó xem như chẳng có người trông chừng. Khanh không hiểu tại sao Andre lại khiến nó suy nghĩ đến thế. Dì Lam tuy cũng rất muốn nó vào con đường người mẫu, nhưng lời lẽ lại thiên về ép buộc. Vì thế có lẽ Andre chính là người đầu tiên trò chuyện nghiêm túc với nó về vấn đề này…

- Hết giờ rồi, đi ăn thôi!An vỗ vào vai Khanh - Ở đó mà mơ với mộng.

Khanh giật bắn người, xoay qua lầm bầm chửi rủa thằng bạn thân bỗng dưng cắt ngang suy nghĩ của mình. Trời mưa thưa thớt, những giọt nước thỉnh thoảng vẫn chạm vào Khanh, bất chấp việc nó cố gắng nép vào người An.Từng hàng cây đẫm nước rung lên trong gió.

- Mày… - Khanh buột miệng. - … Mày nghĩ sao?

- Nghĩ cái gì sao, tự dưng hỏi thế?

- Nghĩ… người mẫu ý. Mày nghĩ nghề người mẫu sao?

- Chẳng nghĩ gì cả. Chỉ là tao luôn ủng hộ những gì mày làm. Vậy thôi!An chẳng suy nghĩ mà đáp.

“Ừ, ai mà không biết lúc nào mày cũng ủng hộ tao. Quan trọng là tao có muốn nó không kìa…”Khanh lầm bầm trong miệng, cố tình để An không nghe được.

An dừng xe lại. Mùi bánh mì từ Tous Les Jours làm Khanh chợt nhớ rằng bụng nó đang đói cồn cào. An ra hiệu Khanh cứ lên lầu trước, còn nó sẽ mua bánh mì và nước sau khi gửi xe. Những ý nghĩ miên man cứ xoay vòng như merry-go-round trong đầu Khanh. Cho đến khi bất giác nó nhận ra tất cả mọi người đang to nhỏ với nhau rất rộn rã. Thậm chí còn hơn tối hôm qua lúc nó đứng cạnh Andre trong hậu trường. Ngước mắt về phía gây chú ý cho mọi người. Khanh đứng sững lại, nó có cảm giác như điều hoang đường nhất đang xãy ra trước mắt mình. Demo! Sự thật rõ ràng là Demo đang ở rất gần Khanh ! Dù không phải là khoảng cách một cái với tay.

Nhưng mà … rõ ràng là rất rất rất gần, chỉ ở ngay trước mặt nó. Andre và những chuyện xảy ra vài hôm nay làm nó bỏ quên Demo và kế hoạch xem liveshow của hai đứa. Dù trước mắt Khanh bấy giờ, Pi của nó ở ngoài có vẻ gầy một tí và Darrent còn gây cho nó cảm giác rất quen thuộc. Bên cạnh là hai chàng trai cao lớn mặc sơ mi đen. Er, security! Cũng phải thôi, Demo ra ngoài chắc phải như vậy. Khanh lại bỗng thấy cái khoảng cách giữa nó và Demo vẫn xa lắm…
 
 
 
Đột nhiên, Khanh cảm thấy Darrent đang nhìn về phía nó? Khanh đỏ mặt, nó vừa lúng túng vừa sướng ngầm. Rồi Khanh chợt nhận ra ánh mắt anh đang nhìn về phía sau nó. Xoay người nhìn về phía cầu thang, An đang cười tươi vẫy tay chào. Bất giác Khanh lại đứng lặng như trời trồng khi nhận ra hướng An nhìn là bàn Demo ngồi. Chưa kịp định hình với mọi thứ rối tung lên, thì An đã nắm tay nó bước về phía Demo. Khanh kéo An lùi lại như muốn hỏi thằng bạn thân một lời giải thích trọn vẹn.

An nháy mắt với nó:

- Cứ ngồi xuống đi đã! Cuộc vui mới chỉ bắt đầu…

Category: Vườn văn thơ | Views: 596 | Added by: lovelyclub | Rating: / |
Total comments: 0

Only registered users can add comments.
[ Registration | Login ]