Cửa hàng bánh nhỏ bỗng nhộn nhịp bởi sự xuất hiện của hai chàng trai nổi tiếng.
Thật sự là nhìn Pi gần không khác gì nhiều trên T.V, anh có dáng người cao ráo, tóc dài cắt chéo. Pi vui vẻ và hay cười, anh khá thân thiện. Darrent thì trầm hơn, khác hẳn với giọng hát ngọt ngào và những bước nhảy nhịp nhàng. Mặc dù Darrent đẹp trai với những nét kỳ lạ nhưng anh lúc nào cũng cứ lạnh băng.
Ngay khi mấy đứa đang ngồi ăn thì vài cô bé chạy ra xin chữ ký Demo. Trong khi Pi thì tươi cười ký xoèn xoẹt, Darrent lại từ chối bằng ánh mắt lãnh đạm. “Như thế bảo sao không ai thích”, Khanh lè lưỡi.
Nó ngồi đối diện với hai chàng trai trong mơ mà mồm như bị dán băng dính, chẳng bù với An - nói chuyện thật là tự nhiên đến ghen tức.
- Bây giờ hai anh đi đâu? – An hỏi.
- Không biết nữa. Chắc là về công ty chơi điện tử. Haha – Pi cười vang – Cậu?
- Về nhà. Buồn ngủ quá – Darrent trả lời nhạt nhẽo.
- Cũng phải. Sáng mai lên hòa âm lại bài Ice Mint.
- Ờ.
- Em tên là Khanh hả? – Pi quay sang Khanh hỏi làm nó ngạc nhiên.
- Vâng ạ.
- Anh có nghe Darren t nói về em rồi – Pi mỉm cười, trời ạ, trông anh lúc cười cứ như… thiên thần vậy, người Khanh run bắn hết cả lên. Mà Darrent nói gì về nó vậy?
- Thôi đi cậu. Tào lào quá – Darrent ngắt lời của Pi.
Chàng vệ sĩ đứng cạnh Pi đưa di động cho anh:
- Xin lỗi anh, có điện thoại của ông Minh.
- Vâng em đây – Pi bắt lấy máy – Vâng… vâng… oh thật sao! Được, chắc chắn rồi anh. Thế thì quá tuyệt… Vâng. Vâng. Bye anh.
Anh gập máy quay sang Darrent:
- Vụ Long Flash xong rồi.
- Nice! – Darrent vừa trả lời vừa hút nước.
- Anh Minh nói Long ra một điều kiện nhỏ, sẽ nói vào ngày mai lúc họp.
- Điều kiện nhỏ?
*
* *
Sau khi rời quán ăn với Demo. An đèo Khanh. Phố đông và vội vã. Ai cũng cố gắng tránh cơn mưa dường như chưa dứt. Những căn nhà màu xanh cuối con đường trở nên xa xăm. Khanh nhìn An thái độ dò xét, dù đang lái xe nhưng An vẫn cảm giác rõ như thế.
- Thôi thôi. Được rồi, được rồi. Từ từ tao kể này!!! Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt nồng nàn như thế!
Sau đấy, An nhắc Khanh nhớ về chàng trai với mái tóc rối và cặp kính cận to gần phân nửa mặt, ở cùng địa chỉ, khác phường với chú Nam - chàng thanh niên khó chịu tốt bụng hai đứa nó gặp ngày đầu tiên.
- Có liên quan sao? – Khanh hỏi.
- Hỏi – quá - thừa. Mày thử nhớ kỹ mặt anh ấy xem có liên tưởng đến ai không nào???
- Ahhhh!!! Từ đầu tao đã thấy nghi rồi. Không thể nào mà quen như thế được. – Khanh hét lên – Vậy Darrent là gì với chàng trai đấy hả mày???
An thắng xe lại bất ngờ làm Khanh dù ngồi cách một khoảng vẫn va mặt vào lưng nó. An thở dài.
- Anh ấy chính là Darrent! Đồ ngốc!
- Cái gì? Mày đùa tao à??? – Khanh thốt lên.
Khanh đang cố tìm sự giống nhau giữa chàng trai đấy và Darrent. Dù đúng là có một cảm giác quen thuộc. Nhưng giữa một người đẹp trai bóng bẩy như Darrent và anh chàng trông có vẻ mọt sách kia chẳng có vẻ gì là một người cả.
- Thật sự là không thể nhận ra! Bình thường Darrent làm gì có mang cái kính to đùng ấy. Tóc nữa chứ… - Khanh nhăn mặt.
An từ tốn giải thích hết cho Khanh, từ việc nó giả vờ mất điện thoại để sử dụng phone của Darrent đến việc nó gọi cho dì Lam để xin lại số điện thoại đấy. Trong lần ghé công ty thiết kế sân khấu mà ông anh của An ở Sài Gòn làm việc, nó tình cờ gặp lại Demo và manager – dĩ nhiên là không phải trong bộ dạng ngái ngủ, và nghe lỏm được rằng Demo đang cần người trợ lý cho việc dàn dựng chương trình.
- Mày đừng nói là mày đăng ký và mọi người nhận ngay nhé!? – Khanh ngồi dựa vào bộ salon, tay ôm con chó, nói.
- Thì thật sự là tao đăng ký. Nhưng không hoàn toàn được nhận ngay. – An ngồi xuống ghế - Mày có nhớ những lần bàn luận của tao với mày về bài “Paradise” của Demo về cách diễn không? Ừm, tao đã bê vào y chang. Và cộng với ông anh tao làm việc ở đấy, nên … Bingo! – An nhún vai.
- Tao biết có gì đó uẩn khúc trong việc mày hay bận bịu ở Sài Gòn này ngay từ đầu. – Khanh bỏ con chó xuống sàn – Mà Darrent có nhận ra mày không?
- Hỏi quá thừa. Anh ý là
người khá “blur” về trí nhớ, gặp xong quên ngay ý mà, nhất là khi đang
trong tình trạng ngái ngủ như thế. Nhưng tao chắc chắn Darrent nhớ mày…
Ngoài trời đã bắt đầu tối từ khi nào. Thời khắc êm dịu, những đám mây đen đã dần tan hết, để lộ ra cả bầu trời lấp lánh. Khanh
nhớ Hà Nội quá, nó nhìn qua cửa sổ gác mái. Nơi này gần bầu trời quá,
làm những ngôi sao ngoài kia đang như sà xuống trò chuyện cùng nó chia
sẻ nỗi cô đơn. Dẫu sao, sự xuất hiện của Demo khiến Khanh thấy một ngày bỗng trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết. Còn điều gì sẽ tiếp diễn ngày mai thì chỉ có gió mới biết điều bí mật.
*
* *
Sáng tinh mơ. Những ánh nắng xuyên qua ô cửa đánh thức Khanh
dậy. Đã chín giờ hơn. Nó vươn vai, thấy bên cạnh một khay đồ ăn: trứng
tráng, thịt nguội, bánh mì nướng, sữa tươi, dưa chuột bé xinh và một tờ
giấy nhỏ. “Tao ra quán ngồi làm việc, mày dậy ăn uống xong thì gọi
tao.” Khỉ thật, cái thằng bạn làm Khanh đột nhiên trở thành một công chúa lười biếng, quả thật là chẳng hiểu cái thằng này nó bị làm sao nữa! Khanh nhảy vào toilet đánh răng quấy quá như một con mèo, rồi vừa măm măm bữa sáng ngon lành mà An để lại vừa bật T.V.
Mấy con chó nhà chú Nam quanh quẩn bên nó, mắt cũng thao láo nhìn vào màn hình cứ như thể hiểu hết mớ ngôn ngữ thập cẩm trên HBO. Bản Tokyo Drift reo vang. Số dì Lam!
- Dì! Cháu nhớ dì quá dì ơi, hôm trước gọi dì mãi không được!
- Khanh à! Chúc mừng cháu nhé. Dì không nghĩ là cháu lại thay đổi nhanh thế đâu! Chúc mừng cháu!
Khanh sững lại.
- Chúc mừng gì thế ạ? Cháu chẳng hiểu gì cả.
- Cháu cứ mở cửa ra đường dạo phố chút là hiểu ngay ý mà! Thôi dì vào họp đây. Cháu lên báo xinh lắm! Bye. Muah!
Cộp. Trời ạ, những câu nói khó hiểu của dì Lam làm Khanh tò mò muốn chết. Khanh
còn đang đần thối ra chưa biết làm gì để giải tỏa nỗi thắc mắc thì
chuông điện thoại lại reo vang. Ngày gì mà sở điện thế này. Lần này là
số chú Nam.
- Alô ạ.
- Cô công chúa đã ngủ dậy rồi đấy à. Đã xem báo chưa? Haha!
- Báo gì ạ? Xem gì ạ?
- Oh thế chưa biết sao, ảnh của cháu đã xuất hiện trên mấy chục nghìn tờ tạp chí Siêu mẫu khắp thành phố này rồi!
Lần này thì Khanh đã sặc sữa lên mũi thật! Nó lấy giấy ăn chùi rồi la lên thất thanh:
- AAAAAAAA! Chuyện gì thế chú? Ảnh nào sao cháu chẳng biết gì cả.
- Ủa, cháu không biết sao chú biết được. Con bé này kỳ lạ thật. Chú đặt báo định kỳ đó, tìm ở nhà đi.
Rồi chú Nam cười váng lên, chúc mừng mấy câu nữa rồi dập máy. Khanh cuống cuồng chạy vòng quanh nhà, nó thấy tờ tạp chí trên lò vi sóng. Khanh vồ lấy tờ báo, nó lật lật giở giở…
Quả thật, ảnh của nó được đăng đầy ba trang báo với tên bài: “Stranger”, ảnh chụp lại Khanh từ lúc nào nó không biết, một người nào đó đã bắt hết những khoảnh khắc của nó, từ lúc làm ở Ally, đến đi ăn, đi ngoài đường, ngồi sau lưng An…
Như một phóng sự ảnh một ngày của sao nó thường đọc! Những bức ảnh chụp
sắc nét hoặc mờ ảo, nhưng đầy rung động và tuyệt đối tự nhiên. Phản ứng
đầu tiên của nó là nhìn ngay xuống tên tác giả. Photographer: Long Flash. Model: Trịnh Thiếu Khanh. Hai dòng in đậm lần nữa như cú sét vào Khanh. Long Flash? Phải chăng đây là cái tên mà hôm qua Demo đã nhắc đến. Nó thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.
Cách duy nhất có vẻ sáng sủa là gọi cho An…
*
* *
- Chỉ có gió mới biết điều bí mật – An vừa ngó đi ngó lại tờ báo vừa bụm miệng cười.
- Trời ạ, có vụ chụp ảnh trộm người ta như vậy nữa sao!
- Còn tùy vào cái mục đích của người chụp, tao không nghĩ là tình cờ.
- Tao đến vỡ đầu vì khó hiểu mất.
- Nếu mày muốn thì tao sẽ gọi cho Demo, ít ra chúng ta cũng có thêm manh mối về cái anh chàng tên là Long kia.
- Làm ngay bây giờ đi bạn hiền – mặt Khanh trông thật thiểu não.
Trong lúc An đang nhấc máy lên gọi điện thì Khanh
vừa uống cốc chanh đá vừa nhìn vào tờ báo. Quả thật những bức ảnh được
chụp rất đẹp, những góc chụp tinh tế, lấy hết được những nét xinh xắn
dễ thương trên gương mặt Khanh. Những bộ quần áo rất thường ngày của nó lên ảnh cũng thật lung linh.
Những khoảnh khắc gió hất tung mái tóc Khanh lên khi nó đang dựa vào vai An sau xe… Trời ạ, như vậy mà cũng chụp được sao. An quay sang ra hiệu im lặng rồi bật loud-speaker. Giọng Darrent vang lên sang sảng.
- Alo An à. Anh cũng đang định gọi cho em! Bọn anh chuyển lời chúc mừng Khanh nhé. Cô nàng lên ảnh đẹp lắm! Hoàn toàn bất ngờ đấy.
Hai đứa ngớ người ra nhìn nhau. An nói vào máy:
- Em đang định gọi cho anh hỏi về chuyện đó đây. Em tưởng anh biết.
- Biết gì?
- Biết về Long Flash?
- À ừ tất nhiên. Giới nghệ thuật trong này có ai không biết Long Flash! Nhưng tại sao Khanh lại được anh Long chụp ảnh vậy?
- Oạch, đó là lí do em gọi cho anh đấy!
- Ủa, anh cũng không biết mà!
Mắt của An và Khanh cùng tròn như cái đĩa.
Darrent tiếp lời:
- Không sao, anh Long cũng vừa họp ở đây với bên anh xong. Bọn em lên Milano restaurant
nhé. Có một điều làm bọn anh vô cùng ngạc nhiên vừa diễn ra trong cuộc
họp. Anh cũng chưa hiểu rõ lắm. Chúng ta sẽ cùng có thắc mắc để giải
đáp…
Những ánh nắng Sài Gòn gay gắt đầy ngờ vực, chờ đợi những cơn gió thổi đến. Vì chỉ có gió mới biết điều bí mật…