[Lovely CLub] - Có bao nhiêu lần chúng ta đánh giả sự đúng - sai mà không nhìn qua vẻ bề ngoài?
Tên
cô ấy là cô Thompson. Khi cô ấy đứng trên bục giảng trước những học
sinh mới bỡ ngỡ bước vào lớp năm, cô đã nói dối học sinh của mình.
Giống như nhiều giáo viên khác, cô đứng trên đó nhìn xuống đám học sinh
của mình và nói rằng cô cũng yêu quý chúng ai cũng như ai. Nhưng điều
đó không đúng bởi vì ngay dãy bàn đầu là cậu bé Teddy Stoddard đang
ngồi thụp ở chỗ của mình.
Cô Thompson đã từng biết Teddy cả năm trước đó và
để ý thấy rằng cậu bé không hay chơi với những đứa trẻ khác. Quần áo nó
lúc nào cũng lôi thôi, bẩn thỉu nên suốt ngày phải đi tắm rửa. Và Teddy
có thể cảm thấy không thoải mái vì điều đó. Cô Thompson còn cảm thấy
thích thú khi dùng bút đỏ đánh dấu X thật đậm và sau đó là điểm F to đùng lên tờ giấy kiểm tra của Teddy.
Theo
quy định ở trường, cô Thompson muốn kiểm tra học bạ các năm học trước
của mỗi học sinh để xem thành tích học tập và cô để Teddy chờ đến cuối
cùng. Nhưng khi cô nhìn vào học bạ của cậu bé, cô không khỏi bàng hoàng.
Cô Thompson rất không vui vì Teddy không chú ý nghe giảng...
Cô giáo dạy lớp 1 của Teddy viết trong học bạ:
“Teddy là một đứa trẻ sáng dạ và nụ cười lúc nào cũng tươi tắn trên
môi. Teddy làm việc rất ngăn nắp và thái độ cư xử rất tốt… Cậu bé luôn
mang đến nụ cười cho những người xung quanh.”
Cô giáo dạy lớp
hai viết: “Teddy là một học sinh tuyệt vời, thân thiện với các bạn cùng
lớp nhưng cậu bé gặp phải một vấn đề là mẹ bị ốm rất nặng và cuộc sống
ở nhà là một nỗ lực lớn của Teddy.”
Cô giáo dạy lớp ba thì viết: “Cái chết của mẹ quả là
một thách thức khó khăn với Teddy. Cậu bé cố gắng hết sức để học tập
tốt nhưng bố Teddy không quan tâm đến việc học của con và cuộc sống ở
gia đình sẽ ảnh hưởng tới Teddy nếu chúng ta không làm gì đó”.
Cô giáo dạy lớp bốn viết: “Teddy sống không chan hòa
và không tập trung học tập ở trường. Cậu bé này không có nhiều bạn bè
và đôi khi còn ngủ gật trở trong lớp”.
Bây giờ, cô Thompson đã
biết được vấn đề mà Teddy gặp phải và cô cảm thấy xấu hổ với những hành
động của mình. Cô còn cảm thấy nặng nề hơn khi các học sinh mang tặng
cô những món quà giáng sinh được gói bằng những dải lụa rất đẹp và bọc
giấy long lánh còn món quà của Teddy thì không đẹp như thế. Nó được gói
vụng về bằng giấy bìa màu vàng đậm mà cậu bé xé ra từ túi đựng hàng tạp
hóa. Cô Thompson cảm thấy hết sức đau lòng và cố gắng mở gói quà mà
Teddy trao cho mình giữa rất nhiều các món quà khác.
Một vài học
sinh trong lớp bắt đầu cười khi thấy cô giáo lấy ra một chiếc vòng tay
làm bằng kim cương giả nhưng lại khuyết mất một vài viên và một chiếc
lọ nước hoa chỉ còn một phần tư. Nhưng những tiếng cười nhạo vụt tắt
khi cô nói rằng chiếc vòng thật đẹp và đeo nó vào tay, sau đó cô xịt
một ít nước hoa vào cổ tay.
Tan trường hôm đó, Teddy Stoddard
đứng đợi rất lâu chỉ để nói với cô giáo: “Cô Thompson, hôm nay cô có
mùi rất giống với mùi của mẹ em ngày trước”.
Sau khi học sinh đã
về hết, cô Thompson ngồi đó khóc hàng giờ liền. Từ hôm đó, cô không chỉ
dạy đọc, viết và toán nữa mà cô bắt đầu quan tâm đến học sinh.
Cô
Thompson đặc biệt chú ý tới Teddy. Khi cô dạy học và làm bài với Teddy,
tâm trạng của cậu bé dường như được sống trở lại. Cô giáo càng khuyến
khích thì Teddy càng tiếp thu, học tập tốt hơn. Vào cuối năm học ấy,
Teddy trở thành một trong những học sinh giỏi nhất lớp và mặc dù cô
giáo nói dối rằng, cô yêu quý tất cả các học sinh như nhau thì Teddy
cũng trở thành một trong những “học trò cưng” của cô.
Năm học sau đó, cô Thompson phát hiện có một mảnh
giấy ở phía dưới cửa, từ Teddy, nói với cô rằng cô vẫn là cô giáo tuyệt
vời nhất trong cuộc đời của mình. Sáu năm nữa trôi qua và cô lại nhận
được một mảnh giấy nữa từ Teddy. Cậu viết rằng cậu đã tốt nghiệp trung
học, đứng thứ ba trong lớp và cô vẫn là cô giáo tuyệt vời nhất trong
cuộc đời của cậu.
Sau đó bốn năm, cô lại nhận được mảnh giấy khác,
nói rằng mặc dù gặp rất nhiều khó khó khăn nhưng cậu sẽ vẫn tiếp tục
học, sẽ phấn đấu hết sức và sẽ sớm tốt nghiệp đại học với số điểm cao
nhất. Cậu khẳng định với cô Thompson rằng cô vẫn là cô giáo tuyệt vời
và đáng quý nhất cuộc đời cậu.
... nhưng rồi nhờ cậu, cô đã học được bài học về cách dạy dỗ học sinh.
Thêm bốn năm nữa trôi qua và lần này lại thêm
một lá thư nữa được gửi đến. Lần này cậu giải thích rằng sau khi có
bằng cử nhân, cậu muốn được học cao thêm chút nữa. Lá thư cũng viết
rằng, cô vẫn là cô giáo tuyệt vời nhất và đáng kính nhất trong cuộc đời
mình. Nhưng bây giờ, chữ ký ở cuối thư dài ra thêm một chút vì tên của
cậu bây giờ là Tiến sỹ, Theodore F. Stoddard.
Câu chuyện không chỉ kết thúc ở đó. Mùa xuân năm ấy,
một lá thư khác lại đến tay cô Thompson. Teddy nói rằng cậu đã gặp một
cô gái và chuẩn bị kết hôn. Rằng cha của cậu đã qua đời cách đây mấy
năm và cậu tự hỏi, liệu cô Thompson có thể đồng ý ngồi vào vị trí dành
cho cha mẹ chú rể trong đám cưới của mình được không?
Tất nhiên là cô Thompson đồng ý. Cô còn đeo chiếc
vòng tay bị thiếu mất mấy hạt kim cương và dùng loại nước hoa mà mẹ
Teddy đã dùng vào Giáng Sinh cuối cùng hai mẹ con được ở bên nhau.
Họ
ôm chầm lấy nhau và tiến sỹ Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: “Cảm
ơn cô vì đã tin em. Cảm ơn cô vì đã khiến em cảm thấy mình quan trọng
và cho em thấy rằng em có thể làm những điều khác nữa”.
Cô
Thompson, đôi mắt đẫm lệ, đáp lời: “Teddy, em nhầm rồi. Em mới chính là
người dạy cô rằng cô có thể làm những điều khác. Cô đã không biết cách
dạy dỗ học sinh, cho tới tận khi cô gặp em”.
Hãy nhớ rằng, dù
bạn có đi đâu, làm gì, bạn đều có thể làm thay đổi cách nhìn, quan điểm
của một người. Vì thế, hãy thử làm theo một cách tích cực nhất.